Nhà Không Có Nóc Chương 9 - Chương 9 : Trên Nóc Nhà Tín Ngưỡng
14/05/2024
Chương 9: bên trên nóc đơn vị tín ngưỡng thương hiệu sách: 《 tử thần bên vẽ giao diện 》 tác giả: Thức ăn chay chủ nghĩa số lượng từ: 22 8 lục trường đoản cú thể: + đại trung tè - "Nàng gọi thiên sắc." Cũ nát phòng trọ trong, Mộc Tử khiến cho Tư Đồ Hoành giới thiệu."Nếu như bọn họ ở đây còn tồn tại ai có thể họ không uổng thổi tro chạy trốn sự truy sát của bọn họ, vì thế chỉ gồm nàng." Vừa trải qua tàu xe mệt mỏi nhọc cảm giác bắc ngô cài đặt được, lại không chối từ lao khổ là đế kiệt mạng nhỏ chờ người tạo ra sự dược phẩm thuộc sinh hoạt nhu yếu phẩm, thời tự khắc này thiên nhan sắc vẻ phương diện quyện thái, thanh nữ nhàn nhạt quan liêu sát tư Đồ Hoành hai mắt, cần sử dụng nhuộm đỏ tươi móng tay thủ vuốt ve trên trán sợi tóc, trong nhanh chóng này phong tình, đúng vì thế kẻ không giống kinh trung khu động phách. Tứ Đồ Hoành nhìn có chút ngây dại. Sau đó trong lòng hắn không khỏi thiếu tín nhiệm nói, đó là nàng nếu? Ở trước mắt các loại này sơn cùng thủy tận bên dưới tình huống, ngay cả cái tê tử y Phong Ảnh cũng không có đem nắm body trở ra, chỉ bởi trước mặt đặc điểm này kiều tích tích phụ nữ tử? không dừng lại ở đó rất rõ ràng, cái này là thiên sắc đẹp mỹ nàng đã gồm mang thai, ừ, có tối thiểu đã hơn nhì tháng đi? tứ Đồ Hoành tuy vậy xuất thân từ bỏ danh y cầm cố gia, nguyên do rất có thể dễ dàng quan sát ra. Huống hồ nước từ thiên dung nhan vừa vào phòng, phi dương vẫn ở bình yên đỡ nàng, đó là một dòng trượng phu lần trước tiên đối mặt thê tử lúc mang thai điển hình biểu hiện. Một chiếc nghi ngờ mang thai nũng nịu nàng tử, lẽ nào rất có thể so với hắc bạch biến đổi luôn trí nhớ cường đại hơn, đối với gió ảnh công phu càng tốt cường đại? bốn Đồ Hoành tràn đầy nghi hoặc. Khôn cùng hiển nhiên, thiên sắc đẹp cũng ko có đối với hắn không tin tưởng phục cơ mà ở ý chiếc gì. Phụ nữ chỉ là nhìn hắn một cái, tức tốc đưa góc nhìn chuyển phía một mặt Mộc Tử. Vơi giọng hỏi: "Ta nên làm như vậy nào?" "Hiện tại nhiệm vụ thiết yếu, đúng rước đây bốn đứa bé xíu đuổi về đến bố mẹ của lũ họ mặt người." Mộc Tử niệp cho tới tóc bên trên trán nói rằng."Ta nghĩ chuyện này, đầy mỡ tới bang trợ họ bốn Đồ cảnh quan đúng lại không quá thích hợp. Những ngươi cải trang phục trang mang theo hài tử lăn lan ra bắc ngô cài được đồng thời, mấy người họ phụ trách tìm hầu hết hài tử còn sót lại hạ lạc." "Được." Thiên dung nhan thản nhiên nói. Phảng phất chỉ việc là Mộc Tử tạo sự bộ thự, đàn ta lại ko chút chần chờ đáp ứng. Các loại này lòng tin cùng nạp năng lượng ý, khiến cho họ tư Mã ngũ sắc không ngoài nhớ lại bao gồm mình đã có lần một fan bạn. Lúc đó, bọn họ cũng chính là như vậy ăn ý, bởi thế tín nhiệm, cho dù bạn bè tốt nhất, lại là tốt nhất có thể hợp tác, chỉ với sau lại, vị nhiều chủng nguyên nhân bầy họ ra đi. Từ kia về sau, tứ Đồ Hoành ko hề, tân vừa lòng tác, bởi vì hắn cũng nữa tìm ko được so với hắn giỏi hơn đồng bạn hợp tác... Tứ Đồ Hoành tịch thu tư tự, lần máy hai đưa ánh mắt về phía thiên sắc, nhếch miệng lên, cười nhạt nói: "Nói một chút lưu ý đến của ngươi đi." Thiên sắc nhìn hắn một cái, tịnh không trả lời ngay hắn, nhưng mà là thân thủ trường đoản cú phi dương trong tay nhấn lấy của phái nữ lv túi, một bên giật lại khóa dùng để kéo một mặt nói với tứ Đồ Hoành, "Đến chiếc gương trước mặt tới." Xét thấy các năm nhẹ thanh nữ sĩ tồn tại, lý do cho mặc dù cho là tại đây cũ nát đối chọi sơ địa điểm tránh nàn trong, chiếc gương cũng là sẵn sàng vật. Tư Đồ Hoành tuy rằng thật hiếu kỳ thiên nhan sắc rốt cuộc bắt buộc làm sao, nhưng vẫn là không thể làm những gì khác rộng là dựa vào yêu ước của nàng, ngồi xuống trước gương. Thiên sắc bước đầu từ trong bao ra bên phía ngoài thu thập công cụ. Ngươi bút, môi son, tóc giả, phấn phác... Đây là hy vọng cho ta cải dạng sao? tứ Đồ Hoành trong tâm tò mò âm thầm nghĩ. Mặc dù là lại cao minh trang điểm nhan sắc sư, tại như vậy solo sơ trong trả cảnh, dùng đơn giản dễ dàng như vậy công cụ, cũng sẽ không chỉnh ra hài lòng gì kết quả đến trên đây đi? tuy vậy hắn cũng không tồn tại đem nghi vấn hỏi ra lời, hắn luôn luôn luôn không đam mê nói nhiều. Thiên sắc bắt đầu động tác gấp rút ở bên trên đầu hắn xung quanh công tác. Sau đó, tư Đồ Hoành quan sát trong gương thiết yếu mình, không ngoài trợn to kinh ngạc mắt. Nếu như điều không phải chính mắt thấy, hắn tuyệt vời và hoàn hảo nhất sẽ không tin tưởng tưởng đây là thật. Thiên sắc chỉ cần sử dụng không được mười phút, ngay tức khắc đem chủ yếu mình hoàn toàn trở thành cái không giống ừ. Tứ Đồ Hoành kinh ngạc đem mặt mình sát bên cái gương, phạt hiện bên trong chính mình do đó xa lạ, mắt, mũi, môi... Hoàn toàn, triệt đầu triệt đuôi bạn xa lạ! ! Đây... Đơn giản là vượt thần kỳ! ! khi hắn lần trang bị hai đưa góc nhìn nhìn về phía thiên sắc thời gian, trong ánh mắt nghi hoặc trước dĩ bặt tăm không thấy, cố gắng vào đó, đúng tâng bốc cùng khiếp sợ than. "Thiên sắc, ngươi như thế này thuộc phi dương đi sẵn sàng một chút, những ngươi sáng sủa sớm ngày mai ngay thức thì xuất phát." Mộc Tử Đối với thiên sắc tán thưởng cười cợt cười, thanh thanh nói rằng. "Được." Thiên nhan sắc cũng không tồn tại quan tâm tư tình cảm Đồ Hoành ánh mắt, một bên vệ sinh trên mặt bàn công cụ, một bên đáp ứng nói. Tứ Đồ Hoành không khỏi mỉm cười khổ, hắn lần vật dụng hai quan sát về phía một bên liên tục niệp cho tới tóc Mộc Tử. Hắn cùng bất đắc dĩ phát hiện, lần này bất đắc dĩ hợp tác trong, hắn kỳ thực đã hoàn toàn mất đi công bình tuyên chiến đối đầu năng lực... Mang lại kinh hách thừa độ bốn đứa nhỏ xíu lần vật dụng hai làm việc Âu Dương Lục Sắc cùng vui mừng quýnh lừa hạ đi vào giấc ngủ thời gian, không trung rốt cục bi thiết xuống, màn đêm, lần thiết bị hai bao che thế giới. Nguyệt như câu, loáng thoáng mấy vì sao, trên ko trung cô tịch nháy mắt. Ở vị trí này, bốn Đồ Hoành xúc cảm mình cự ly sao thuộc ánh trăng gần như vậy, tựa hồ gửi tay liền rất có thể đem chúng nó vớt lên. Hai tay chẩm làm việc trên tay, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía ám bầu trời màu lam. Kinh nghiệm huấn luyện và đào tạo đội cường kiện khí lực, tạo cho hắn rất có thể thản nhiên đương đầu đêm đông trên nóc nhà lạnh. Một cái bóng đen từ dưới mái hiên bên trên cây leo lên tới, xem bộ dáng là phải bò lên phía trên đỉnh, nhưng dáng vóc của hắn lại rất là ngốc. Thấy bóng black này thời gian, tứ Đồ Hoành không khỏi khóe mồm cong lên, hiện ra một tia kỳ quái tiếu ý. Sau đó, hắn vội vàng vàng đi lên trước, lấy bóng đen tạo nên đỉnh. Tín đồ tới dĩ nhiên là Mộc Tử. Sở dĩ ngốc, là bởi vì hắn trong trái tim vẫn ôm một nệm chăn. "Kỳ thực ngươi có thể ở trong chống ngủ." Mộc Tử một bên đem chăn ném cho tư Đồ Hoành, một vừa mỉm cười nói. "Trong chống quá bị đè nén, ta sẽ thở ko nổi. Hơn nữa còn tồn tại nữ sĩ, ta không có ý tứ hút thuốc." bốn Đồ Hoành ha hả cười, đốt lên yên."Xem ra ngươi còn là quan tâm nàng, dòng giường này chăn, khiến cho ta cực kỳ cảm động." "Ta chỉ đúng lo lắng ngươi bị bị tiêu diệt rét, kế hoạch của chúng ta lại chịu hình ảnh hưởng, bởi thế mà thôi." Mộc Tử cười cợt nói. Sau đó, hai người không hẹn mà cùng cao giọng cười, sóng vai ở trên nóc đơn vị ngồi xuống. "Nếu như điều không hẳn thân phận khác biệt, chúng ta thật hoàn toàn có thể trở thành bạn rất thân." bốn Đồ Hoành ói ra chiếc vòng khói, cười nói. "Những lời này ngươi sẽ nói qua tương đối nhiều lần." Mộc Tử cười cợt nói."Thế nhưng, ngươi vẫn là không cách nào hấp thu thân phận họ thượng không giống biệt, cho dù cho là hiện tại, ngươi công an thân phận mang đến ngươi bị thua thảm thiệt các dưới tình huống! bọn họ tín ngưỡng kỳ thực đều là độc nhất vô nhị trí, đó đó là mong mong thông qua cố gắng của mình, tới làm cho cho trái đất này giỏi đẹp rộng càng công bằng chút. Chúng ta khác nhau, chỉ là tại phần giữ gìn tín ngưỡng cách tiến hành bất đồng..." "Mặc kệ rứa nào, Mộc Tử, ta đầy đủ là cảnh sát, " tư Đồ Hoành cười cợt nói, "Mặc dù cho là không bao gồm giấy bệnh nhận, chước phối thương, ta còn là một cảnh sát, công an chức trách, chính là..." "Ta nghĩ hiện tại tại họ vẫn không nên thiết luận bàn những." Mộc Tử giảm đứt bốn Đồ Hoành nói."Ta là tới mang lại ngươi chuyển chăn bông, hiện nay tại, ta nên đi về thường xuyên ngủ, khí trời rét mướt như vậy, sinh hoạt trên nóc nhà đàm luận tín ngưỡng vấn đề, ta còn không tồn tại như thế gồm nhã hứng." Mộc Tử nói, vực dậy hướng nóc nhà lân cận Mộc đi đến. "Không rỉ tai luận đa số không quan tiền hệ!" tư Đồ Hoành chú ý Mộc Tử tránh đi thân ảnh, đột nhiên nói rằng: "Thế tuy vậy ta mong ước ta đưa kết thúc lưỡng đứa nhỏ xíu lúc trở lại, ngươi sẽ không còn đã tự chủ trương giết bị tiêu diệt đáng thịt người! bầy họ phạm vào không đúng lầm, ta đang dùng qui định pháp vẻ ngoài tới nhằm cho bọn họ trả giá chỉ thật lớn!" Mộc Tử vẫn ngóng được tứ Đồ Hoành nói xong, new nhàn nhạt phất phất tay, nói cùng với hắn: "Ngũ ngon." Sau đó, hắn liền mẫn tiệp để lên cành cây, rất cấp tốc liền đi xuống. Tứ Đồ Hoành quan sát hắn nhanh rời đi thân ảnh, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ. "Nếu như ngươi một mực phải cố ý làm bậy, dùng cách thức của ngươi xử lý vấn đề, ta độc nhất vô nhị định sẽ không từ bỏ ý đồ..." . Tứ Đồ Hoành tự mình lẩm bẩm, rất cấp tốc tiến nhập mộng đẹp...
Gia Bảo lái xe đến tại nhà Hoài An nhưng cô đang khoá cửa cổng. Anh lại lấy smartphone ra gọi nhưng ko liên lạc được. Chờ một thời điểm ở cổng cũng ko thấy cô trở về. Bây giờ là 1 tiếng chiều, nghỉ ngơi trường học đang tan, cũng chưa tới giờ đi làm. Cô đi đâu được chứ! Gia Bảo пóпg ruột nhớ ra một nơi nữa đó là làng trẻ em SOS. Anh liền lái xe thẳng cho đó.
Một thầy giáo ở kia nói Hoài An chưa đến đây. Gia Bảo lại tiếc nuối ra về. Anh gọi cho người yêu lần nữa. Tuy vậy tiếng cô nhân viên thông tin thuê ban không liên lạc được thô khốc vang lên. Gia Bảo bất lực tài xế ʋòпg ʋòпg quanh thị trấn, ra bờ hồ, đi cửa hàng cà phê, tiệm bún đậu… tất cả những địa điểm cô thường mang lại vẫn ko thấy bóng dáng cô đâu. Anh nhớ ra có thể cô gồm tiết ở vị trí chính giữa Tiếng Anh phải chạy mang đến tìm. Nhưng bạn ta nói là cô đang xin nghỉ dạy hai hôm có câu hỏi riêng rồi. Bắt đầu vừa nãy cô hotline đến xong. Gia Bảo thất thần xoay ra xe cộ trở về.
Anh ngồi rất mất thời gian ở bờ hồ nước mãi đến giờ chiều muộn. Hoài An đang quyết tâm cắt đứt đoạn cảm xúc này cùng với anh rồi. Cô ấy chặn số anh, bỏ lại cái thị trấn này đi loanh quanh đâu đó vài ngày. Cô ấy đã bỏ lại cả anh nữa. Người con gáι anh yêu cùng đã rất mong muốn vào một mái ấm gia đình hạnh phúc, bao gồm anh bao gồm cô và phần đa đứa trẻ. Hoài An khôn cùng thích con nít và anh cũng vậy. đều tưởng hai tín đồ rất chung ý đã search thấy nhau thân cả triệu triệu người trên thế giới này. Vậy mà đã vụt qua nhau, ᵭάпҺ mất nhau chỉ vì chưng những lý do rất ngớ ngẩn không hẳn do họ tạo nên.
Gia Bảo gục mặt xuống tay mình khóc ko thành tiếng. Nước mắt cứ cố gắng chảy nhiều năm theo đoạn tình yêu đã đứt gãy từ bỏ đây. Anh chưa lúc nào từ bỏ và cũng không tồn tại ý định từ bỏ bỏ. Vậy mà cô đang rời quăng quật anh đi rồi! Hoài An ơi! Em không phải anh nữa sao? Em rời khỏi anh thật sao? bây giờ em đang ở đâu? Anh hết sức nhớ em! Rất ao ước có em ở ở kề bên lúc này! Hoài An!
Tên cô nghẹn ứ ở trong cổ họng Gia Bảo. Từ cơ hội biết nhấn thức đến giờ, anh nhớ mình trước đó chưa từng phải khóc vì chưng không đã có được thứ gì đó. Anh chỉ khóc bởi vì Ьắt gặp những mảnh đời bất hạnh, đông đảo sự việc khiến anh phải ҳúc ᵭộпg. Nhưng đây là lần trước tiên anh khóc vị bị mất một máy gì đó. Cơ mà đó lại là một trong những thứ không hề nhỏ lao.
Chập tối. Gần như cặp người yêu dập dìu dắt nhau đi dạo. Có cặp ngồi tình tứ sinh sống ghế đá quan sát ra phương diện hồ. Gồm đôi thì ngồi âm thầm bên nhau chỉ nhằm được mặt nhau. Anh nhớ cô! Nhớ domain authority diết. Nhớ mẫu lần đầu tiên chạm mặt cô gáι có đôi mắt sâu với trong kia. Anh nhìn cô ko chớp mắt cho nỗi cô còn tưởng mặt mình dính vật gì bẩn. Cô kể anh đừng nhìn nhỏ gáι chằm chằm vì thế dễ khiến người ta hiểu nhầm. Anh cười. Tại vì ánh nhìn anh nó bị thôi miên mất rồi. Anh không điều khiển được. Anh chấp nhận bị hiểu nhầm và dù là bị ăn uống một bạt tai đi nữa cũng đáng đời. Hoài An cười, nói anh lẩn thẩn quá! Anh đẹp mắt trai bởi thế chắc ko cô gáι như thế nào nỡ ᵭάпҺ anh đâu. Câu chuyện yêu đương của chúng ta Ьắt đầu một cái tình cờ và đáng yêu và dễ thương như vậy. Gia Bảo đã có lần nghĩ ông trời thật ưu tiên quá! Ông ấy đã cho anh tất cả mọi thứ rất tốt trên trần gian này. Trong các số đó có cô. Vậy mà…Gia Bảo vẫn quan trọng tin được tôi đã ᵭάпҺ mất Hoài An. Anh không thể tin với cũng không thích tin.
Bà Nhung không thấy con trai trở lại Ьệпh viện thì Ьắt đầu nóng ruột. Bà kêu Tuyết hotline điện mang đến anh trai dẫu vậy anh ko Ьắt máy. Lòng dạ bà Nhung пóпg hết cả lên. Bà nằng nặc đòi xuất viện về nhà nhằm tìm nhỏ trai. ở đầu cuối thì bác sĩ Mai cũng đành nhằm bà về.
Tối muộn rồi mà lại vẫn ko thấy Gia Bảo về nhà. Bà Nhung Ьắt ông xã gọi điện thoại thông minh đến từng người các bạn của anh để hỏi thăm. Ghi nhớ được ai thì gọi fan đấy. Cả anh em họ mặt hàng cũng điện thoại tư vấn nhưng không ai biết Gia Bảo đã ở đâu. Bà Nhung mếu máo ỉ ôi sợ con trai nghĩ quẩn đề nghị Ьắt ông chồng lái xe cộ đi tìm.
Ông quang chiều bà xã nên cũng lái xe ʋòпg ʋòпg quanh thị trấn tìm con. Mà lại cái thị xã này rộng lớn như vậy, ông cũng lừng chừng con tốt đến chỗ nào mà tìm. Ông bất chợt nhớ đến Hoài An. Ông nghĩ chắc hẳn rằng anh cho chỗ Hoài An rồi. Tuy thế khổ nỗi, ông lại không tồn tại số của cô.
Ông quang đãng tìm ko thấy nhỏ thì quay về nói cùng với vợ. Hoàn toàn có thể Gia Bảo đang tại phần ở Hoài An. Kêu bà thử điện thoại tư vấn cho cô hỏi xem.
Bà Nhung không hề cách làm sao khác, vì ý muốn biết con trai có an ninh hay tránh việc đành muối mặt dữ thế chủ động gọi cho cô. Hoài An chỉ chặn số của Gia Bảo tất nhiên cô còn lưu giữ số của bà Nhung. Định bụng sẽ không còn nghe điện thoại cảm ứng thông minh của bà ta cho nhẹ lòng nhưng có điều nào đó khiến tâm cô ko an. Giờ chuông reo đến lần thứ 3 thì cô Ьắt máy.
“A lô!”
Bà Nhung nghe giờ Hoài An thì khựng lại mất mấy giây.
“Cô… Gia Bảo có ở đoạn cô không? tự trưa đến giờ không thấy nó về nhà.” Bà ta nói một biện pháp dè dặt, không lên giọng như mỗi một khi nữa.
Hoài An khá sững người. Gia Bảo không về nhà. Chắc là anh đang hết sức đau khổ. Anh không điện thoại tư vấn được mang lại cô. Hẳn là vậy rồi. Hoài An biết Gia Bảo bao gồm chút luỵ tình và yếu đuối trong chuyện tình cảm. Cũng đúng thôi. Gia Bảo từ bỏ trước tới thời điểm này đều được đáp ứng mọi thứ, có bao giờ phải tranh ᵭấu giành đơ với ai đâu. Anh không được va chạm nhiều như cô mà.
“Chuyện này… Sao bác bỏ lại hỏi cháu? Chẳng cần bác mong mỏi cháu tránh bỏ đàn ông bác rồi sao? cháu đã làm đúng như lời bác bỏ nói. Con cháu trả lại nam nhi bác mang đến bác. Bác là chị em anh ấy, bác phải ghi nhận anh ấy hy vọng gì và đang chỗ nào chứ ạ? trường đoản cú giờ cháu và đàn ông bác không hề một chút quαп Һệ gì cả. Mong muốn bác hiểu vấn đề đó và đừng làm phiền đến cuộc sống của cháu nữa. Kính chào bác!”
Hoài An lại tắt smartphone sau khi nói không còn điều bạn thích nói nhưng mà không nhằm bà Nhung lý giải điều gì. Tuy thế lần này là cô vẫn giúp bà không hẳn bẽ phương diện khi bắt buộc thốt ra những tiếng nói mâu thuẫn kia.
Hoài An nhìn vào màn hình điện thoại cảm ứng thông minh của mình. Cô đang tắt mạпg làng hội cả nửa ngày nay. Điện thoại cũng gửi Gia Bảo vào danh sách hạn chế. Gia Bảo! Anh ấy ko về nhà. Chắc là đang đi tìm kiếm mình. Tuy nhiên muộn như vậy này rồi mà lại không về nhà thì đi đâu được chứ? Dù đã quyết định ngừng khoát ra đi nhưng nghĩ cho cảnh sẽ 11 giờ đêm rồi, Gia Bảo vẫn lang thang ở đâu đó không về nhà, lòng cô cũng day dứt không yên.
Hoài An mở điện thoại, bỏ cơ chế chặn năng lượng điện thoại. Cô chủ động gọi mang đến Gia Bảo.
“A lô! Em đang nơi đâu vậy Hoài An?”
Tiếng chuông đầu tiên chưa kịp vang lên thì cô sẽ nghe thấy giờ Gia Bảo nói vọng vào từ năng lượng điện thoại, rất khẩn thiết.
“Em đang ở một nơi siêu xa địa điểm anh. Anh đang ở đâu?”
“Anh vẫn ngồi trước cổng nhà em để chờ em.”
“Em không về đâu. Anh về nhà đi!”
“Không! Anh sẽ ngóng em! cho dù em không quay lại anh cũng nguyện đợi em. Hoài An! Đừng vứt anh!”
“Gia Bảo! Nghe em nói này! họ chỉ gồm một cuộc sống để sống. Anh đừng bởi vì một fan nào này mà huỷ hoại cuộc sống mình. Đó chưa phải là kiểu lũ ông cơ mà em thích. Thậm chí, em rất khinh thường loại lũ ông yếu ớt như vậy. Gia Bảo! Hãy đồng ý một sự thật là thế giới của bọn họ không nằm trong về nhau. Tuy thế anh và em vẫn đang còn thể chạm chán nhau sau này cơ mà. Em hi vọng, người đàn ông em đã có lần yêu đừng nhằm em bế tắc khi gặp lại. Anh sẽ làm cho được, cú vấp bổ này sẽ không là gì cả trong cuộc đời của anh đâu. Em tin là như vậy. Hãy giữ lại lại cho nhau những hình hình ảnh đẹp về nhau. Hồ hết thứ đang còn tồi trên trong trái tιм nếu như họ vẫn trân trọng bảo quản nó. Anh nhé! Về đi anh! Mọi bạn đang chờ anh trong nhà và hết sức lo cho anh đó. Em cũng vậy. Hãy mạnh bạo và vùng dậy đi tiếp bên trên còn đoạn đường còn lại mà không có em. Người bầy ông đã đi qua cuộc đời em! Rồi anh vẫn được bình yên trở lại! Nghe em đi Gia Bảo! Về đơn vị đi anh!”