Tác Giả: Ngọc Linh
Đạo Diễn: Vũ Minh
Diễn Viên: Kim Xuân, Lê Khánh, Vân Trang, Hoàng Trinh, NSƯT Thành Lộc, NSƯT Hữu Châu, Tuấn Khôi, Quốc Trung, Thanh Vân, Don Nguyễn ...
Bạn đang xem: Nhà không có đàn ông
Vở kịch Ngôi Nhà không tồn tại Đàn Ông, một bạn dạng dựng mới của sân khấu Kịch Idecaf.
Tình yêu và thù hận thường song song với nhau. Thật đáng sợ nếu như thù hận nhận chìm fan ta vào hố sâu tốt vọng, bịt hết lối tương lai. Người mẹ trong Ngôi nhà không có đàn ông vì chưng hận người ck đã lừa dối mình nhưng mà nhồi nhét tư tưởng thù ghét đàn ông mang đến cô em và tía đứa đàn bà của mình. Dẫu vậy rồi mọi người cũng theo quy điều khoản sống nhưng mà thoát ra vòng cương tỏa của bà. Tình yêu gồm một sức mạnh vạn năng mở bung mọi cánh cửa trung tâm hồn.
Bản dựng mới có rất nhiều điểm xứng đáng chú ý. Biệt lập nổi nhảy là vai dì ba được giao cho NSƯT Thành Lộc. So với dì Ba thời trước của Nguyễn Thị Minh Ngọc thì cụ thể ở bạn dạng dựng mới, nhân vật vẫn có đất diễn hơn hết sức nhiều. Thành Lộc diễn duyên dáng, hài hước, cho dù nhân trang bị gánh chịu thảm kịch “lỡ thời” tuy vậy lại khiến người theo dõi cười suốt.
Ấn tượng sản phẩm hai là vai cô đàn bà tên Hạ quậy tốt nhất trong nhà vì chưng Lê Khánh đảm nhận. Lớp diễn giữa Lê Khánh với NSƯT Hữu Châu (người yêu thương của Hạ) đích thực là lớp diễn khó, nên lắng đọng, vừa giấu kín đáo tâm tư, vừa yêu cầu thể hiện cho những người ta biết, vừa gần gũi vừa xa cách, vừa cao ngạo vừa mềm yếu… Hữu Châu cùng Lê Khánh làm người theo dõi khóc một bí quyết lặng lẽ. Giới sảnh khấu hết sức “sợ” những khoảng chừng lặng thế này, diễn viên non tay là mất hút khoảnh khắc ý muốn manh của rung động. Ở đây, màn nhung kéo lại cũng chính là lúc vỡ vạc òa đầy đủ tràng pháo tay tán thưởng.
Những nghệ sỹ như NSƯT Kim Xuân (vai người mẹ), Hoàng Trinh (Xuân), Vân Trang (Thu), Tuấn Khôi (người yêu thương của Xuân)... Cũng không lose kém ráng hệ vàng thời xưa từng diễn vở này tại sân khấu 5B Võ Văn Tần như Hồng Vân, Hồng Đào, Phương Linh... Mỗi thế hệ khởi sắc hay riêng, với họ vẫn đoạt được khán giả. Thực sự, suy đến cùng, một kịch phiên bản hay sẽ làm nền cực tốt cho bất cứ thế hệ nào. Cho nên dễ hiểu vì sao kịch bạn dạng của Ngọc Linh cứ được những sân khấu tái dựng. Đặc biệt là 3 vở Ngôi công ty không có bầy ông, Ngôi nhà không có đàn bà và Ngôi nhà của chúng ta.
thietkenhaxinh.com - Định kiến của bà Hậu áp đặt lên em gái và những đứa bé của bà, phải chăng, cũng giống như những định kiến vào xã hội mà chúng ta đã sống? Và có từng nào đứa bé cũng sẽ sống vì sự kì vọng và hy vọng mỏi của phụ vương mẹ, trở thành người mà phụ thân mẹ muốn chúng trở thành.
***
Đa số những vở kịch mà mình tìm coi đều là biết từ cuốn tự truyện “Tâm Thành và Lộc Đời” của NSƯT Thành Lộc. Một vở mà mình coi đi coi lại nhiều lần hồi năm lớp 9 là vở Ngôi bên không có bọn ông. Mình xem vì thích nét buồn của nhân vật ông Thiện và cách sống nổi loạn của cô Hạ.
Xem thêm: Sao mộc nhà 2 - chiêm tinh loạn thị
Nói thẳng ra, lúc đó vì yêu mến bác Lộc, chứ vở kịch đó khá là khó hiểu với mình. Mình luôn đặt ra những câu hỏi: “Tại sao bà Hậu ghét đàn ông cơ mà vẫn muốn con mình lấy chồng?”, “Tại sao cô Thu lại muốn sống như từng nào người phụ nữ khác mà ko được?”, “Tại sao hạnh phúc chỉ có khi ta tin tưởng nhau trong tình yêu?”, và câu hỏi mà mình sợ hãi nhiều nhất: “Thông điệp của vở kịch này là gì vậy? Có lạc hậu quá không? Như vậy phải chăng đi ngược với đấu tranh đến cái gọi là “nữ quyền” ở thời điểm này?”
Sau này lúc mình vào đại học và tiếp xúc nhiều với những bài viết về quyền bình đẳng giới. Đúng lúc vở kịch này cũng vẫn rất hot ở sân khấu IDECAF, mình quyết định coi lại bản cũ của vở này, mới hiểu và trả lời được những câu hỏi mà mình đặt ra hồi lớp 9.
“Định kiến giới” áp đặt lên cả đàn ông và phụ nữ, khiến đến mỗi người bắt buộc phải sống theo những gì mà đa số mọi người nghĩ về giới tính của họ. Ví dụ như phái mạnh thì phải mạnh mẽ, nữ thì phải tề gia nội trợ. Ở vào xã hội hiện đại, lại có một số những định kiến khác mà chính những người phụ nữ đặt ra từ chính tởm nghiệm sống của họ, ví dụ như “hãy sống kiên cường”, “hãy thật xinh đẹp”, “hãy kiếm được nhiều tiền” xuất xắc “đừng lụy tình”, “đừng sống dựa dẫm vào đàn ông”.
Nói một chút về phần mình ở thời khắc đó, trung khu sinh lý cầm cố đổi, mình thấy mình xấu, dở, và tự ti. Nên cái khao khát được thể hiện bản thân của mình rất lớn. Thỉnh thoảng mình dễ bị tổn thương vì lời nói của một số người: “Chữa cái mặt mụn đi, vậy thì ai thích cho được.”, “Eo, mặc đồ như vậy trai nào mà theo”. Và mình tức lắm, tuy nhiên phản ứng của mình lúc đó lại là “tao cứ như vậy đấy, tao không cần ai thích hết, không cần ai yêu mến hết”. Và mình ương ngạnh, tự cao mà sau này mình nhận ra là mình cố gồng.
Bởi vì, cá tính của mình có phải là như vậy đâu…
Quay lại với vở kịch, trong ngôi nhà có 5 người phụ nữ với 5 tính cách khác nhau, dẫu vậy lại bị bà Hậu, vì bị người chồng lừa dối, bà đã đem tư tưởng thù ghét đàn ông ảnh hưởng lên em gái và các con của bà. Vì vậy nên, cô Xuân coi thường đàn ông, cô Hạ mất niềm tin vào tình yêu của đàn ông, cô Thu thì bỏ đi vì bị bà bắt bỏ đứa bé của cô và người yêu. Bà muốn các nhỏ mình sống nghiêm trang, thanh cao, không bị có tiếng là lẳng lơ. Chắc hẳn rằng bà muốn con mình đều buộc phải lập mái ấm gia đình dưới sự sắp đặt của bà để bảo đảm con mình tránh ngoài tình yêu thoải mái nhưng đầy cạm bẫy như bà đã có lần yêu. Tuy thế các nhỏ của bà phần đông đấu tranh mang đến hạnh phúc của riêng rẽ mình, dù kết quả mỗi người mỗi khác.
Ngày đó, mình ko ấn tượng với nhân vật Thu vì cô quá nữ tính. Tuy vậy sau này mình mới cảm thấy, cô chính là người mạnh mẽ và nổi loạn nhất, vì cô là người dám bỏ đi tìm hạnh phúc của mình. Nữ quyền ko phải là kêu gọi loại bỏ tính nữ, mà là loại bỏ sự áp đặt tính nữ. Nghĩa là bạn có quyền nữ tính vì bạn thích, chứ không phải là vì người khác nghĩ rằng phụ nữ phải làm như vậy. Định kiến của bà Hậu áp đặt lên em gái và những đứa bé của bà, phải chăng, cũng giống như những định kiến trong xã hội mà chúng ta đã sống? Và có bao nhiêu đứa bé cũng sẽ sống vì sự kì vọng và ý muốn mỏi của phụ thân mẹ, trở thành người mà phụ thân mẹ muốn chúng trở thành. Gia đình, chính là một xã hội thu nhỏ, và cũng là nơi hình thành nhân cách của nhỏ người. Và bạn dạng thân bản thân thấy rằng rất nhiều định con kiến giới xuất phát điểm từ gia đình.
“Phụ nữ phải giỏi giang, phải khiếp doanh, phải kiếm tiền, như vậy mới hạnh phúc, ko thì người chồng sẽ coi thường.”
“Tôi nói thật, nữ quyền bây giờ quá thái quá, phụ nữ cứ lao hết ra đường kiếm tiền, gớm doanh, về nhà thì cằn nhằn chồng con, coi thường đồng tiền của chồng. Gia đình như vậy làm sao mà hạnh phúc.”
Ôi…
Bao giờ chúng ta dừng cãi nhau?
Rõ ràng, đó chỉ là định kiến. Còn vào xã hội muôn màu, thì hạnh phúc đâu thể nào áp đặt được mang đến tất cả mọi người, nó là một trạng thái kia mà. Dù mang lại bạn có từng nào tiền, có ăn mặc ra sao, có nổi tiếng tuyệt thầm lặng, đàn ông tuyệt đàn bà, sống lẻ loi hay kết hôn, chỉ cần bạn luôn ở trong trạng thái hài lòng, biết đủ, biết ơn chính bản thân mình và những người xung quanh, thì bạn sẽ là người hạnh phúc. Đây cũng là câu thoại của nhân vật dì bố Duyên mà mình rất thích: “Hạnh phúc không phải là sống vào cái đạo lý mà người khác áp đặt mang lại mình, mà hạnh phúc là phải sống thật với chính mình, sống chan hòa với tất cả mọi người…”
Suy đến cùng, bình đẳng đó là sống cùng cả nhà hòa hợp, mang lại nhau cơ hội để phát triển, chứ chưa phải là triệt tiêu nhau, nâng cao đạp thấp. "Đàn ông lũ bà ít ra là phải tất cả sự đồng đẳng với nhau." như cô Hạ nói. Tránh việc coi thường cơ mà nên giành riêng cho nhau sự tôn trọng. Để toàn bộ mọi fan đều được sống là chủ yếu mình, yêu thương bản thân mình thì tình yêu vẫn đến.
Có lẽ, mình sẽ bàn sâu rộng về chủ đề bình đẳng giới. Nhưng lại vì thời gian có hạn, bắt buộc mình dừng lại ở đây. Mong là sẽ được mọi người ủng hộ để mình viết sâu sắc hơn.